Có những đứa trẻ lớn lên trong một ngôi nhà không thiếu thốn vật chất, nhưng lại quen thuộc với tiếng quát mắng hơn là những cái ôm.
Mỗi lần bị hét vào mặt, chúng không phản kháng. Chỉ lặng thinh.
Đôi mắt mở to, tay run run nắm lấy vạt áo, như muốn hỏi một điều rất nhỏ:
“Con sai ở đâu…?”
Nhưng không ai dừng lại để trả lời.
Người lớn vẫn thường tin rằng: la lên thì con mới sợ, mới nhớ.
Nhưng cái “ghi nhớ” đó đôi khi không đến từ việc con hiểu đúng – sai,
Mà đến từ cảm giác:

“Mình không đủ tốt”

“Mình hay làm người khác nổi giận”

“Mình phải im lặng thì mới an toàn”
Một đứa trẻ bị hét vào mặt nhiều lần sẽ không học được cách lắng nghe,
mà học cách… hét lại – khi chính mình không kiểm soát được cảm xúc.
Và cứ thế, vòng tròn ấy quay lại –
Khi đứa trẻ ngày xưa trở thành người lớn, rồi trở thành cha mẹ,
Vẫn tiếp tục dùng tiếng hét để “giáo dục”,
Vì ngày bé, có ai chỉ cho mình cách nào khác đâu?
Sự thật là:
Chúng ta không hét vì con hư.
Chúng ta hét vì mệt, vì áp lực, vì bối rối,
Vì bên trong chúng ta, vẫn có một đứa trẻ chưa bao giờ được xoa dịu đúng cách.

Nếu hôm nay bạn đã lỡ hét lên với con – không sao.
Chúng ta đều là con người.
Hãy thở chậm lại. Ngồi xuống.
Ôm lấy con – và cũng là ôm lấy chính mình.
Một cái ôm lúc này có thể chữa lành điều mà một ngàn lời quát không bao giờ làm được.
Mỗi lần bạn chọn bình tĩnh thay vì nổi nóng
Là một lần bạn bẻ hướng lại vòng tròn tổn thương cũ
Và trao cho con một cơ hội được lớn lên trong tình yêu an toàn và tử tế hơn.
Vì trẻ con không cần một người lớn hoàn hảo.
Chúng chỉ cần một người đủ kiên nhẫn để yêu con – kể cả khi chính mình còn đang học cách chữa lành.
